Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Ngông Cuồng



giữa một vùng sơn lâm cùng cốc
ta muốn mình là chúa tể muôn loài
với vai áo giữa trời giông tố
một hạt cát vô cùng bé nhỏ
nhưng thiếu nó chẳng làm nên sa mạc
ta muốn giang tay ôm cả thế gian nầy
nhưng nghĩ lại mình chỉ là hạt bụi
sống nương nhờ trên quả địa cầu
cũng giống như bao người đang sống
cũng biết hờn, biết dỗi biết li tan
biết đau khổ khi tình chia hai hướng
biết mủi lòng khi thấy cảnh đau thương
có phải chăng ta sống thiếu lập trường
hay tình đời làm cho ta yếu đuối
nhưng nghĩ kỹ tình chỉ là món nợ
nên đời nầy ta chẳng sống vì yêu.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét